Ở tuổi 31, Jovana Stevanovic vẫn khát khao chiến thắng trên sân. Và cô ấy không có dấu hiệu thỏa mãn mặc dù cô ấy đã giành được rất nhiều giải thưởng trong sự nghiệp của mình cho đến nay. Cô đã chia sẻ: "Khi tôi mất đi niềm đam mê chiến thắng, tôi sẽ giải nghệ..."
Cô là cầu thủ thuộc thế hệ vàng của bóng chuyền nữ Serbia cao 1,92m. Cô đã 2 lần giành chức vô địch thế giới vào năm 2018 và 2022. Đồng thời, cô cũng giành huy chương bạc Olympic tại Rio 2016. Đây chỉ là 3 huy chương quan trọng nhất trong một chuỗi dài các danh hiệu mà cô đạt được cùng đội tuyển bóng chuyền nữ Serbia ở nhiều giải đấu trên thế giới.
Lớn lên ở Serbia chơi cho đội bóng Crvena Zvezda Belgrade, cô chuyển đến Ý và thi đấu cho một số câu lạc bộ địa phương đến đầu năm nay, khi cô chuyển đến Thổ Nhĩ Kỳ để thi đấu cho CLB Eczacibasi Dynavit Istanbul. Với câu lạc bộ mới của mình, cô sắp bắt đầu cuộc phiêu lưu mới ở Giải vô địch bóng chuyền Cúp các CLB nữ vô địch thế giới - FIVB 2023 lần thứ 2 vào ngày mốt (13/12) tại Hàng Châu - Trung Quốc, sau khi giành huy chương bạc tại giải đấu năm 2016 ở Philippines với tư cách là cầu thủ của CLB Pomi Casalmaggiore (Ý). Ngoài một số danh hiệu trong nước ở Serbia và Ý, cô còn có danh hiệu ở CEV Champions League vào năm 2016, tại đây cô được bầu chọn là phụ công xuất sắc nhất trong đội hình "Dream Team".
Ngôi sao Serbia và các đồng đội ở CLB Eczacibasi của cô đang chuẩn bị cho Giải vô địch thế giới các câu lạc bộ FIVB 2023 sẽ diễn ra từ ngày 13 đến 17 tháng 12 tại Hàng Châu - Trung Quốc. Họ chung bảng với Gerdau Minas của Belo Horizonte (Brazil) và chủ nhà Trung Quốc - CLB Ngân hàng Thiên Tân Bohai. Hơn thế nữa, Stevanovic hy vọng sẽ có trận chung kết nội bộ Thổ Nhĩ Kỳ giữa CLB của cô và nhà vô địch thế giới 4 lần - CLB VakifBank.
Đây là mùa giải đầu tiên cô thi đấu ở Thổ Nhĩ Kỳ. Nó khác với những trải nghiệm trước đây của cô ở Ý như thế nào và cô có thể thích nghi được không?
“Ở đây khác với Ý. Đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi Ý. Cảm giác như lần thứ 2 tôi rời khỏi nhà. Lần đầu tiên là khi tôi đến Ý, và bây giờ là lần thứ 2 - khi tôi rời đi. Thật khó khăn nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sẵn sàng chơi ở một giải đấu như thế này ngoài Ý. Eczacibasi là một câu lạc bộ thực sự rất lớn và tôi cũng thích việc họ có tham vọng lớn và muốn giành mọi danh hiệu. Câu lạc bộ đã làm việc này trong nhiều năm và tôi hy vọng tôi có thể giúp họ đạt được mọi thứ họ muốn trong năm nay.”
Ngoài bóng chuyền, cô tận hưởng cuộc sống ở Istanbul như thế nào? Cô đi chơi với ai?
“Istanbul là nơi hoàn hảo cho cuộc sống và tôi rất thích nó. Thành phố này thực sự lớn, với nhiều lịch sử vĩ đại, nhiều địa điểm để tham quan như: nhà thờ Hồi giáo, nhà hàng sang trọng, đồ ăn tuyệt vời... Tôi đã ở đây được vài tháng và tôi rất thích nó. Tôi chủ yếu đi chơi với Alexa Gray, Bojana Drca, Magdalena Stysiak của Fenerbahce Opet… Trên sân, chúng tôi là đối thủ căng thẳng nhưng khi chúng tôi ở bên ngoài sân, chúng tôi thực sự là những người bạn tốt.”
Điều gì sẽ giúp cô tạo nên một mùa giải đầu tiên thành công với Eczacibasi?
Vô địch Champions League và giải VĐQG Thổ Nhĩ Kỳ là mục tiêu cá nhân của tôi. Giải vô địch thế giới các câu lạc bộ cũng sắp diễn ra. Không chỉ trở ngại chính của chúng tôi là VakifBank Eczacibasi mà trước đó chúng tôi cũng phải giành chiến thắng trước những đội bóng lớn như Thiên Tân và Minas. Chúng tôi phải thực hiện từng bước một và tôi hy vọng chúng tôi sẽ đánh bại VakifBank trong trận chung kết, vì đây là trận derby! Chúng tôi cần tận hưởng trận đấu hơn bất cứ điều gì, bởi vì chúng tôi có một đội thực sự tuyệt vời, những cầu thủ cá nhân tuyệt vời và tôi nghĩ điều chúng tôi cần chỉ là tin tưởng vào bản thân, tin tưởng lẫn nhau và khát khao chiến thắng.”
Cô là nhà vô địch thế giới 2 lần với Serbia. Cô có thể cảm thấy áp lực nếu cũng khát khao giành được danh hiệu Olympic ở Paris vào năm tới?
Tôi có huy chương bạc tại Rio nhưng ước mơ của tôi là vô địch Olympic 2024. Tôi sẽ ngừng chơi bóng chuyền khi không còn đam mê chiến thắng. Vì vậy, mỗi mùa giải ở đội tuyển quốc gia hay ở câu lạc bộ, tôi đều muốn giành chiến thắng. Khi nào tôi không thể thắng nữa, tôi sẽ dừng lại.”
Giovanni Guidetti và Daniele Santarelli được cho là những huấn luyện viên thành công nhất thế giới bóng chuyền nữ hiện nay. Cô đã làm việc với cả hai. Cô có thể so sánh 2 nhà cầm quân này...?
“Họ thực sự khác nhau. Cả hai đều tuyệt vời và kết quả của chúng nói lên điều đó, nhưng chính vì họ quá khác nhau trong phong cách huấn luyện nên tôi không biết giải thích thế nào vì tôi không muốn bị hiểu lầm. Tôi chỉ có thể nói họ rất cách biệt…”
Cô có thể kể tên 6 cầu thủ mà cô muốn chơi cùng trong đội hình "Dream Team" của cô?
Đầu tiên là Asia (Joanna) Wolosz, bởi vì đối với tôi, cô ấy thực sự là người giỏi nhất vào lúc này – kỹ thuật của cô ấy, cách cô ấy phối hợp với đồng đội – cô ấy xứng đáng là người giỏi nhất! Ngược lại, tôi sẽ luôn chọn (Tijana) Boskovic, bởi vì cô ấy thực sự là một cầu thủ mạnh mẽ nhưng cũng là một đồng đội tuyệt vời. Quan trọng nhất, cô ấy không ích kỷ và thật tuyệt khi có cô ấy trong đội. Tôi luôn muốn chơi với Kim (Yeon Koung), bởi vì đối với tôi, cô ấy là một trong những chủ công nổi tiếng và giỏi nhất, dù cô ấy rất cá tính. Tôi rất vui được chơi cùng (Jordan) Larson. Cô ấy là một chuyên gia và một con người tuyệt vời, và bạn có thể tin tưởng cô ấy trên sân đấu. Đối với tôi, Milena Rasic là cầu thủ phụ công tốt nhất. Cô ấy đã làm rất tốt cả trong tấn công lẫn cản phá. Đối với libero, tôi chọn (Brenda) Castillo, vì cô ấy có mặt ở khắp mọi nơi. Xem cô ấy chơi phòng ngự kín và rất lăn xả, cách cô ấy di chuyển và mọi thứ thực sự tuyệt vời. Thật khó để đấu với cô ấy, bởi vì ngay cả những cú tấn công mạnh nhất của tôi cũng dễ dàng đối với cô ấy.”
Cô vừa đề cập đến Milena Rasic, đã có lúc cô ấy đồng thời là nhà vô địch thế giới cấp đội tuyển quốc gia với Serbia và nhà vô địch thế giới cấp câu lạc bộ với VakifBank. Bây giờ cô có cơ hội đạt được điều tương tự trong một vài ngày. Cô có đặt mục tiêu như vậy không?
“Vâng, tôi hy vọng mình có thể làm được điều này. Nhưng tôi nghĩ, với nhịp độ thi đấu của chúng tôi ở rất nhiều giải đấu quan trọng - với đội tuyển quốc gia hoặc với câu lạc bộ - nối tiếp nhau, chúng tôi sẽ cảm nhận được mọi thứ khi thực sự ngừng thi đấu, bởi vì bây giờ chúng tôi luôn ở trong một giải đấu nào đó mà chúng tôi có. để tập trung vào và chúng ta không có đủ thời gian để tận hưởng thành công của mình. Vì vậy, để các cầu thủ nhận ra những gì mình đã đạt được trong sự nghiệp, họ phải ngừng chơi bóng chuyền”.
THANH THANH (Theo Thế Giới Bóng Chuyền)
0 Nhận xét